Ngày trước, mỗi tối em đòi nắm tay anh đi dạo, nhõng nhẽo đòi anh kể chuyện trong ngày. Mỗi khi anh nói nhiều việc hay áp lực là em lại động viên anh cố gắng. Còn bây giờ, hễ anh định nói chuyện công việc là em bịt tai nói em mệt mỏi, nghe chuyện của anh chán chết... Sự cảm thông, chia sẻ của em ngày xưa đâu rồi?
Ngày trước, mỗi lần anh phải đi công tác xa, em lo lắng chuẩn bị từng thứ đồ dùng, vật dụng. Em chỉ nhẹ nhàng dặn anh đi nhanh rồi về sớm. Nhưng bây giờ, mỗi lần đi anh sẽ tự tống quần áo vào vali, em đứng đó nhìn và giận dỗi khi anh không chịu ở nhà cùng em. Em có chịu hiểu, đó là công việc, bất đắc dĩ anh phải đi. Anh yêu em nhưng công việc cũng là một phần của cuộc sống.
Ngày trước, cuối tuần dù bận rộn em cố gắng đi chợ, nấu cơm đợi anh đến. Bởi thế nên anh từ chối những lời rủ rê của hội bạn đi đá bóng, tụ tập để đến ăn những món em nấu. Nhưng giờ, khi anh đến thì em đang ngủ chưa dậy, rủ đi chợ thì em nói cuối tuần đi ăn ngoài anh nhé! Sẽ không sao nếu chỉ vài hôm, nhưng cả tháng nay em bận. Thứ 7 em đi tụ tập, shopping với các bạn quên cả giờ về, chủ nhật em ngủ lười hoặc mê mệt với những bộ phim Hàn đang xem dở. Vậy thời gian em dành cho em còn đâu nữa?
Anh vẫn quan tâm đến em, yêu thương em như ngày đầu, vẫn luôn chọn em là người để chia sẻ. Nhưng sao khoảng cách của mình ngày càng xa? Lỗi tại anh, tại em hay tại thời gian nhỉ?
Anh chỉ có một mong ước là thời gian sẽ trả lại anh cô bé có nụ cười lí lắc ngày xưa.
0 comments:
Post a Comment